AI CỐNG HIẾN AI?
AI CỐNG HIẾN AI?
"Biệt phủ” là từ được dùng để chỉ dinh cơ của quan lại, một tàn tích phong kiến mà xã hội văn minh đã đổ bao máu xương mới có thể bỏ lại quá khứ. Hơn 70 năm sau ngày vua Bảo Đại thoái vị về “làm dân một nước tự do”, hàng loạt những dinh cơ như cung vua, phủ chúa của cán bộ, quan chức nối tiếp nhau xuất hiện, làm xói mòn niềm tin của nhân dân, là mầm họa đe dọa sự tồn vong của chế độ, của đất nước.
Chỉ từ 2017 tới nay, đã có hàng chục biệt thự, biệt phủ liên quan tới quan chức tại nhiều địa phương được báo chí xướng tên, khiến lòng dân hoang mang, ngán ngẩm.
Ở Hà Nam, hai căn biệt thự liền kề của anh em Bí thư huyện Duy Tiên Nguyễn Đức Vượng tọa lạc tại KĐT Hòa Mạc nguy nga chẳng kém các cung điện châu Âu. Ông Vượng sau đó đã xác nhận 2 căn biệt thự là của anh em ông, và không quên “cảm ơn mọi người đã quan tâm. Ở các thành phố lớn trong nước mình còn nhiều căn biệt thự đẹp và độc đáo hơn”. Ông coi sự tương phản của sang - hèn giữa gia đình mình và nhân dân như “chuyện thường ở huyện”.
Vào tới miền Trung, ở huyện Hải Lăng nghèo khó, ông Chi cục trưởng Chi cục kiểm lâm Quảng Trị Khổng Trung đã cất thành công một căn nhà gỗ lớn. Ngôi nhà được cho là đã tiêu tốn khoảng 80 khối gỗ, 32 cây cột thuộc nhiều loại gỗ quý như lim, gõ, chua, trường... xây từ 2015 đến 2016 thì xong. Ông Trung khẳng định số gỗ ông mua có nguồn gốc rõ ràng. Tiền mua gỗ vợ chồng ông có từ nhiều nguồn thu nhập, nhiều năm tích góp.
Lên Tây Nguyên, vị Phó ban Nội chính Đắk Lắk Nguyễn Sỹ Kỷ cũng xây thành biệt thự trên đất nông nghiệp. Khi chính quyền yêu cầu tháo dỡ, ông không phục và giải thích rằng ngôi nhà là tài sản tích góp. Vợ ông kinh doanh, còn ông ngoài làm cán bộ nhà nước thì lúc trẻ sau giờ làm việc phải chạy xe ôm thâu đêm để tích góp tiền.
Về miệt ĐBSCL, chuyện biệt phủ liên quan tới Chủ tịch UBND tỉnh An Giang Vương Bình Thạnh chỉ vừa hé mở đã có thể phải khép lại. Bởi căn nhà gỗ bề thế ở vị trí đắc địa trên Tỉnh lộ 943 mà dư luận xôn xao lại đứng tên người thân nên ông Chủ tịch không phải kê khai. Cả tỉnh An Giang bây giờ như “mũ ni che tai”.
“Gỗ về nhà quan, lũ về nhà dân” - tôi đã phải thốt lên ngao ngán như vậy khi các quan chức giờ “mê món gỗ”, một thú chơi vô trách nhiệm, góp tay tàn phá thiên nhiên, có tội với đồng loại ở thực tại và mai sau.
Quan chức nhà mình thường hay vỗ ngực "tôi cống hiến cả đời vì dân".
Thực tế thì chỉ dân mới cống cho quan.
facebook Trương Châu Hữu Danh
"Biệt phủ” là từ được dùng để chỉ dinh cơ của quan lại, một tàn tích phong kiến mà xã hội văn minh đã đổ bao máu xương mới có thể bỏ lại quá khứ. Hơn 70 năm sau ngày vua Bảo Đại thoái vị về “làm dân một nước tự do”, hàng loạt những dinh cơ như cung vua, phủ chúa của cán bộ, quan chức nối tiếp nhau xuất hiện, làm xói mòn niềm tin của nhân dân, là mầm họa đe dọa sự tồn vong của chế độ, của đất nước.
Chỉ từ 2017 tới nay, đã có hàng chục biệt thự, biệt phủ liên quan tới quan chức tại nhiều địa phương được báo chí xướng tên, khiến lòng dân hoang mang, ngán ngẩm.
Ở Hà Nam, hai căn biệt thự liền kề của anh em Bí thư huyện Duy Tiên Nguyễn Đức Vượng tọa lạc tại KĐT Hòa Mạc nguy nga chẳng kém các cung điện châu Âu. Ông Vượng sau đó đã xác nhận 2 căn biệt thự là của anh em ông, và không quên “cảm ơn mọi người đã quan tâm. Ở các thành phố lớn trong nước mình còn nhiều căn biệt thự đẹp và độc đáo hơn”. Ông coi sự tương phản của sang - hèn giữa gia đình mình và nhân dân như “chuyện thường ở huyện”.
Vào tới miền Trung, ở huyện Hải Lăng nghèo khó, ông Chi cục trưởng Chi cục kiểm lâm Quảng Trị Khổng Trung đã cất thành công một căn nhà gỗ lớn. Ngôi nhà được cho là đã tiêu tốn khoảng 80 khối gỗ, 32 cây cột thuộc nhiều loại gỗ quý như lim, gõ, chua, trường... xây từ 2015 đến 2016 thì xong. Ông Trung khẳng định số gỗ ông mua có nguồn gốc rõ ràng. Tiền mua gỗ vợ chồng ông có từ nhiều nguồn thu nhập, nhiều năm tích góp.
Lên Tây Nguyên, vị Phó ban Nội chính Đắk Lắk Nguyễn Sỹ Kỷ cũng xây thành biệt thự trên đất nông nghiệp. Khi chính quyền yêu cầu tháo dỡ, ông không phục và giải thích rằng ngôi nhà là tài sản tích góp. Vợ ông kinh doanh, còn ông ngoài làm cán bộ nhà nước thì lúc trẻ sau giờ làm việc phải chạy xe ôm thâu đêm để tích góp tiền.
Về miệt ĐBSCL, chuyện biệt phủ liên quan tới Chủ tịch UBND tỉnh An Giang Vương Bình Thạnh chỉ vừa hé mở đã có thể phải khép lại. Bởi căn nhà gỗ bề thế ở vị trí đắc địa trên Tỉnh lộ 943 mà dư luận xôn xao lại đứng tên người thân nên ông Chủ tịch không phải kê khai. Cả tỉnh An Giang bây giờ như “mũ ni che tai”.
“Gỗ về nhà quan, lũ về nhà dân” - tôi đã phải thốt lên ngao ngán như vậy khi các quan chức giờ “mê món gỗ”, một thú chơi vô trách nhiệm, góp tay tàn phá thiên nhiên, có tội với đồng loại ở thực tại và mai sau.
Quan chức nhà mình thường hay vỗ ngực "tôi cống hiến cả đời vì dân".
Thực tế thì chỉ dân mới cống cho quan.
facebook Trương Châu Hữu Danh
Nhận xét
Đăng nhận xét