Hôm qua ông Huỳnh Thế Du có viết bài nói về sự phát triển của VNCH trong...
Hôm qua ông Huỳnh Thế Du có viết bài nói về sự phát triển của VNCH trong giai đoạn 54-75.
Đây không thể là một bài “nghiên cứu khoa học” đúng nghĩa. Tác giả nhìn xã hội VN qua lăng kinh “xã hội chủ nghĩa” theo kiểu “ta nhứt định đúng, địch nhứt định sai”. Những gì của VNCH (tất yếu) là “bệ rạc”, từ xã hội đĩ điếm, luân lý đạo đức suy đồi, cho tới nền kinh tế suy sụp “không ngóc đầu lên nổi”. Kết luận của tác giả, VNCH bị “xóa sổ”, không phải vì “thù trong giặc ngoài” (mà “thù trong” độc ác không khác gì khủng bố Taliban hay IS), trong khi “đồng minh” thì vừa đánh vừa run, chờ ngày “tháo chạy”. Mà vì nền “dân chủ kiểu Mỹ”.
Dĩ nhiên tác giả có thể không thích mô hình “dân chủ kiểu Mỹ” và ưa chuộng mô hình “độc tài kiểu Trung Quốc”. Nhưng việc “dày vò xác chết” (của VNCH) để phục vụ ý đồ chính trị là hành vi dơ bẩn. Tài liệu không có một chút giá trị.
Sẵn tiện, tôi cũng nói thêm ông Huỳnh Thế Du này cũng là tay “đạo văn, đạo ý” có tầm cỡ, học một sách y chang như ngài Nguyễn Phú Trọng.
Tôi không bao giờ “tự sướng” rằng bài viết, bài nghiên cứu của tôi là “hay”, là “có giá trị”. Vấn đề là các tác phẩm nghiên cứu của tôi, như về biên giới, có người “bưng gần nguyên con” đưa vô luận án của họ. Cũng vậy, các bài viết của tôi về biển đảo, về luật quốc tế… cũng có người ôm gần “nguyên con” viết vô giáo trình khoa luật. Ngay cả các bài viết toi viết trên trang facebook cá nhân, vô số người đăng lại không dẫn nguồn. Những việc này tôi không bao giờ lên tiếng đích danh trách cứ. Những gì có ích cho nhân quần, cho xã hội… mọi người “xài được thì cứ tự nhiên.
Nhưng vụ ông Huỳnh Thế Du “chôm” ý kiến của tôi thì cũng nên đích danh nhắc lại. Vì ý đồ ông này không trong sáng.
Dẫn lại các bài viết của tôi, từ năm 2006, để thấy rằng ý kiến của tôi về “phát triển quốc gia” là “đồng bộ” (không mâu thuẩn trước sau), vẫn còn đúng cho đến ngày hôm nay.
Bài “nghiên cứu” của ông
Huỳnh Thế Du
về “giải quyết nạn kẹt xe”, cách tính việc choáng lòng đường của xe gắn máy, sao mà giống ý kiến của tôi vậy không biết!,
Vài suy-nghĩ về năng-lượng và chiến-lược phát-triển quốc-gia
Bài toán chung của các nước mở-mang là làm thế nào phát-triển quốc-gia nhanh nhất mà kinh-phí về năng-lượng thấp nhất
Hiệu-năng năng-lượng cao hay thấp tùy thuộc chiến-lược phát-triển quốc-gia. Nhà-nước sẽ phải đầu-tư vào các hạ-tầng cơ-sở quốc-gia nhưng ưu-tiên đầu-tư sẽ tùy-thuộc vào nhiều yếu-tố.
Lựa chọn này rất quan-trọng. Tốt hay xấu, ảnh-hưởng của nó chi-phối lên đất nước hàng trăm năm sau.
Trường-hợp Việt-Nam, bài này chỉ nhắc đến khía cạnh ưu-tiên đầu-tư vào hạ-tầng cơ-sở xét theo yếu-tố hiệu-năng năng-lượng, tức yếu-tố kinh-tế.
Một vài dữ-kiện ghi-nhận :
Tùy theo phương-tiện giao-thông mà hiệu-năng năng-lượng đem lại rất khác nhau. Trong phạm-vi đi lại của con người, cùng một năng-lượng tương-đương dầu-hỏa tiêu-thụ, một người đi TGV (xe hỏa cao-tốc của Pháp 300km/giờ) sẽ đi 4,5 lần xa hơn đi xe-hơi và 9,5 lần xa hơn đi phi-cơ.
Việc di-chuyển trong thành-phố thì cùng một năng-lượng tiêu-thụ, xe điện (métro hoặc tramway) sẽ đi gấp 11 lần xa hơn xe-hơi và 2,5 lần xe bus.
Kết-luận rút ra từ việc này, ưu-tiên đầu-tư hạ-tầng cơ-sở sẽ nghiêng về đường xe hỏa cao-tốc. Ở thành-phố lớn thì ưu-tiên đầu-tư vào hệ-thống xe điện, bằng cách thiết-lập các tuyến-đường nối ngang-dọc thành một mạng-lưới để tạo tiện-lợi và rẻ cho khách trong việc đi lại.
Trong phạm-vi vận-chuyển hàng-hóa, cùng một năng-lượng tiêu-thụ, một tấn hàng chuyên-chở sẽ đi xa 5 lần hơn nếu đi bằng đường thủy (cabotage maritime), 4 lần hơn nếu bằng hỏa-xa, so với xe tải.
Từ kết-luận này ưu-tiên đầu-tư hạ-tầng cơ-sở nghiêng về đường thủy và đường sắt.
Trường-hợp Việt-Nam, tạm-thời từ các dữ-kiện trên, ta có thể có một kết-luận tương-đối: Ưu-tiên đầu-tư vào hạ-tầng cơ-sở hỏa-xa, xây bến tàu, đóng tàu, xây-dựng hệ-thống xe điện trong thành-phố để việc chuyên-chở người và hàng-hóa được nhanh-chóng, tiện-lợi và thoải-mái cho khách. Theo thiển ý, nhà-nước nên xây-dựng hệ-thống đường sắt Nam-Bắc, từ biên-giới Việt-Trung cho đến sông Cửu-Long; làm lại đường sắt Lào-Cai – Hải-Phòng, tổ-chức thuế-quan đánh lên hàng-hóa quá-cảnh từ Vân-Nam qua Lào-Cai, Hải-Phòng đến Hồng-Kông.
Trên phương-diện đầu-tư, nhìn kinh-nghiệm phát-triển đường sắt của Đại-Hàn và Trung-Quốc,Việt
-Nam nên noi gương. Nhà nước cho các công-ty nước ngoài đấu-giá xây-dựng hệ-thống hỏa-xa. Ngoài giá cả phải chăng, công-nhân, chuyên-viên của Việt-Nam phải được đào-tạo để bảo-hành và sử-dụng hỏa xa trong mọi giai-đoạn khai thác. Ngoài ra, quan-trọng nhất, Việt-Nam phải được chuyển-nhượng kỹ-thuật hỏa-xa này. Tương-tự như Đại-Hàn, nước này được Pháp chuyển-nhượng kỹ-thuật sau khi xây xong hệ-thống TGV.
Nhưng dầu vậy, để phát-triển đồng-bộ, Việt-Nam cũng nên xây hệ-thống đường xa-lộ gồm quốc-lộ 1 và các đường liên-quốc-gia, nối các tỉnh duyên-hải qua các tỉnh cao-nguyên đến Lào và Bắc Thái-Lan; tạo cho Lào và các tỉnh Bắc Thái-Lan có đường ra biển (sang Trung-Quốc, Nhật, Đài-Loan, Đại-Hàn…) và điều-chỉnh thuế-quan sao cho lệ-phí đường này có giá rẻ hơn đường về hướng Nam Thái-Lan vào vịnh Thái-Lan hay Ấn-Độ Dương. Cam-Ranh có thể là một hải-cảng lý-tưởng để cạnh-tranh với Hồng-Kông. Cảng Vũng-Tàu hay Saigon sẽ bị cảng Kompong Som của Kampuchia cạnh-tranh. Vì thế ở các cảng này phải tạo điều-kiện bốc-giở nhanh-chóng và điều-chỉnh giá cả cho thích-hợp để thu-hút khách-hàng.
Sau khi các hệ-thống giao-thông, đường hỏa-xa nối các tỉnh và hệ-thống xe điện trong các thành-phố lớn được xây-dựng, nhà-nước nên có các biện-pháp khuyến-khích người di-chuyển bằng xe-hỏa cao-tốc thay vì xe-hơi, hàng-hóa vận chuyển bằng tàu-thủy hay xe hỏa thay vì xe tải. Trong thành-phố thì khuyến-khích đi xe điện hay xe bus thay vì đi xe hơi hay xe gắn máy. Để thực-hiện, nhà nước có thể đánh thuế xăng dầu thật cao (400% tại Pháp; 10 Euros tiền xăng ở cây xăng thì 8 Euros là tiền thuế, 2 Euros còn lại gồm tiền dầu thô, chi-phí lọc dầu, chuyên-chở cùng các chi-phí khác và mức lời của trạm xăng), một mặt lấy được thuế, mặt khác giải-quyết nạn ùn-tắt xe-cộ trong thành-phố. Đương-nhiên, nhà-nước giữ giá năng-lượng đặc-biệt cho nông, ngư-dân cũng như các ngành-nghề sản-xuất khác. Giá dầu dành cho xe tải cũng được điều-chỉnh để việc chuyển-vận liên-tỉnh dễ-dàng.
Việt-Nam có thể đầu-tư sang Lào để xây-dựng các nhà máy thủy-điện trên sông Mé-Kong. Việt-Nam có thể mua điện của Lào với giá rẻ. Các kinh-tế gia quốc-tế tiên-đoán nước Lào có thể trở thành một Thụy-Sỹ ở Đông-Dương nếu tiềm-năng thủy-điện nước này được khai-thác đúng mức. Tuy-nhiên, giới lãnh-đạo Việt-Nam không nhìn thấy vấn-đề. Nhìn tình-hình hiện nay, có thể tiềm-năng thủy-điện của Lào sẽ do Trung-Quốc khai-thác. Nước Pháp có đầu-tư vào đây nhưng về lâu về dài sẽ không qua nổi Trung-Quốc.
Điều quan-trọng khác, theo tài liệu mật của Ngũ-Giác Đài, trong tương-lai rất gần, vì ảnh-hưởng thời-tiết địa-cầu thay đổi, có thể ngũ-cốc thế-giới sẽ thiếu-hụt do trồng trọt mất mùa, đem đến việc thiếu lương-thực; nguồn nước sạch bị ô-nhiễm, các quặng mỏ chiến-lược sẽ khó khai-thác vì bão-giông và băng-tuyết. Các việc này, nếu không lường trước, sự phát-triển của Việt-Nam sẽ bị ngưng-trệ.
(tập san Tổ Quốc 2006)
“Hiến kế” cho A#
Ở VN, vấn đề kẹt xe ở các thành phố lớn đã trở thành bệnh khó chữa, nếu không nói là không thể chữa. Tình trạng này thể hiện cụ thể sự bất lực lưu cữu từ thiều thế hệ lãnh đạo, nhiều thập niên qua. Lãnh đạo là phải « có tầm nhìn », phải biết dự liệu mọi việc. Hình như không có người nào có khả năng nhìn trước một điều gì, chứ đùng nói việc phát triển đô thị. Nhưng ở đây không nói về những cái tệ hại của lãnh đạo, mà chỉ « hiến kế » cho anh A# giải quyết vấn đề trước mắt. Tôi « hiến kế » :
1/ Dời đô. Noi gương Brésil hay Miến Điện, chuyển đô về (Đà Nẵng hay Nha Trang) một thời gian khoảng 10 đến 20 năm. Phải dời đô mới có thể có « không gian » chấn chỉnh Hà Nội.
2/ Giới hạn xe ô tô (con) chạy trong thành phố (Hà Nội hay Sài Gòn) bằng cách đóng thuế lưu hành thật cao. Vì chính xe ô tô mới là nguyên nhân gây nạn kẹt xe. Mỗi xe thông thường chỉ chở 1 hay hai người, chỉ có công dụng như xe đạp hay xe gắn máy, mà chiếm một diện tích đưòng rất lớn. Đừng lo chống đối vì người nghèo không ai có xe con để đi. Người giàu thì thuế này chỉ là ba cái lẻ tẻ. Cái lợi là anh thu được một khoản thuế.
3/ Lập nhiều tuyến đường chính trong thành phố, Hà Nội cũng như Sài Gòn, nối nhau như mạng nhện, cấp giấy phép chạy xe khách kiểu nhỏ, 10 người như xe Lam, để chạy các tuyến đường gần (tối đa 10km) hay xe kiểu Nhật (Daihatsu) 10 người cho tuyến đường xa. Cấp thẻ trợ giá cho học sinh, công nhân, công chức lương thấp đi các loại xe này. Anh lấy khoản thuế trên chi cho các việc này.
4/ Tăng giá xăng, ít ra đóng thêm khoảng 80% thuế. Không lo chống đối (như kiểu cấm chơi golf) vì nhà nghèo ít ai chơi xe, trong khi nhà giàu thì họ lo gì mấy cái đó. Khuyến khích đi xe đạp. Để thực hiện, anh # phải làm gương trước. Noi gương Nhật bỏ đồ veste, mặc đồ nhẹ, để tiết kiệm năng lượng và dễ đạp xe. Anh vừa tiết kiệm lại thu được thuế. Đó là chưa nói sức khỏe thêm dẻo dai do đạp xe. Lúc đó anh # có thể làm thêm giờ phụ trội.
5/ Nếu anh # dám chơi ngon, cấm xe công cho các công chức cấp nhỏ. Chỉ cấp xe cho cấp tỉnh trưởng, bộ truởng, thứ trưởng… hoặc tìm phương pháp cấm lạm dụng xe công (cho việc tư). Riêng đảng viên thì cấm tuyệt xe công, vì lý do trước hết là « đạo đức chính trị ». Đảng này là đảng của người lao động, tức người nghèo. Đảng viên của nó ít ra phải « nghèo như người nghèo », nếu không nói phải nghèo hơn. Anh lại tiết kiệm được của cải nhà nước.
6/ Trong khoảng thời gian 10, 20 năm phải xây dựng cho xong hạ tầng cơ sở xe điện ngầm, xe bus công cộng, mở rộng lòng đường… cho Hà Nội. Xây xong thì hồi đô.
(Yahoo blog 1-11-2011)
Hiến kế A# (tiếp theo)
Những tấm hình cho thấy trong giờ kẹt xe, Hà Nội và Sài Gòn đang trong tình trạng « critique ».
Tình trạng « critique » ở đây nên hiểu như tình trạng tới mức của trọng lượng một chất phân nhân. Nhỉn qua một chút thì vụ nổ sẽ khơi mào.
Thử tưởng tượng, trong giờ kẹt xe tại Sài Gòn hay Hà Nội, một vụ hỏa hoạn xảy ra trong vùng chung quanh. Không một chiếc xe cứu hỏa nào có thể chen vào những đoạn đường như thế để dập lửa. Một chiếc xe thình lình bị cháy trên đường cũng vậy. Không thể có chiếc xe cứu thuơng nào có thể « vạch » rừng xe như thế để đi vào cứu nạn nhân. Cũng không ai có thể dễ dàng tìm ra lối thoát trong cảnh người, xe đông đảo, ép chặt như cối như nêm như thế. Sự lây lan của đám cháy sẽ rất nhanh chóng và khốc liệt. Tầm tác hại của một tai nạn như thế có thể sẽ rất khủng khiếp.
Quí vị lãnh đạo từ nhiều thập niên nay đã không quan tâm đến các việc này. Hôm nay nước đến đã đến lổ mũi.
Phản ứng của anh A#, khi vừa được lên cầm chịch, trong những ngày qua cho thấy có sự « quính quáng » trong quyết định, tức chưa có suy nghĩ cặn kẽ, hay do thiếu tham mưu của chuyên gia về luật pháp. Làm gì thì làm anh cũng phải tôn trọng luật pháp, vì luật pháp đặt ra để… tôn trọng chứ không phải để vi phạm, kể cả những lúc cấp bách.
Vì vậy, góp ý thêm với anh A#, là phải làm việc trong vòng luật pháp cho phép, trong thẩm quyền của mình.
Trong thẩm quyền của anh, trước hết anh có thể làm tức thì việc này :
Thay vì đổi giờ giấc đi làm việc của một « số đông » người, anh nên thay đổi giờ giấc của « số ít ».
- Trong các tấm hình, con số xe tải khá lớn. Anh ra lệnh cấm không cho xe tải (từ 5 tấn trở lên) vào thành phố từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Các loại xe chở hàng hóa cung cấp cho chợ búa thì họ làm việc rất sớm, họ có thể vào thành phố từ 3 giờ sáng để làm công việc. Các loại xe chở vật liệu xây dựng, họ có thể ra vào từ 3 giờ sáng đến 6 giờ sáng, từ 6 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Đây là biện pháp của nhiều thành phố lớn trên thể giới để giải quyết nạn kẹt xe mà tôi thấy anh có thể « cóp py ». Việc này hoàn toàn trong thẩm quyền của anh mà không gây phản đối cho « số đông » và cũng không ảnh hưởng đến kinh tế. Nên nhớ, nạn kẹt xe mới làm cản trở phát triển, do việc làm đình đốn, mất thời giờ và tiêu phí nhiên liệu. Việc này anh cũng không « cấm » ai hết (vì anh không có quyền), mọi người đều bảo vệ được quyền lợi của mình (trong khi các xe tải lớn, khi phục vụ cho một hay một nhóm người, lại xâm phạm đến quyền lợi của nhiều người, thì anh có bổn phận dàn xếp cho họ không xâm phạm quyền lợi của số đông bằng cách thay đổi giờ giấc làm việc của họ).
- Việc « dời đô » sẽ là điều bắt buộc, nếu muốn Hà Nội được « cải tạo » hoàn chỉnh, nhưng nó sẽ không thuộc thẩm quyền của anh. Anh có thể làm kiến nghị. Việc này sẽ đưa đến một số lượng đông đảo công chức và gia đình phải rời bỏ thủ đô để theo « bộ » của mình, do đó phải dự trù sâu xa ở nhiều mặt.
(Yahoo blog 3-11-2011)
facebook Nhân Tuấn Trương
Đây không thể là một bài “nghiên cứu khoa học” đúng nghĩa. Tác giả nhìn xã hội VN qua lăng kinh “xã hội chủ nghĩa” theo kiểu “ta nhứt định đúng, địch nhứt định sai”. Những gì của VNCH (tất yếu) là “bệ rạc”, từ xã hội đĩ điếm, luân lý đạo đức suy đồi, cho tới nền kinh tế suy sụp “không ngóc đầu lên nổi”. Kết luận của tác giả, VNCH bị “xóa sổ”, không phải vì “thù trong giặc ngoài” (mà “thù trong” độc ác không khác gì khủng bố Taliban hay IS), trong khi “đồng minh” thì vừa đánh vừa run, chờ ngày “tháo chạy”. Mà vì nền “dân chủ kiểu Mỹ”.
Dĩ nhiên tác giả có thể không thích mô hình “dân chủ kiểu Mỹ” và ưa chuộng mô hình “độc tài kiểu Trung Quốc”. Nhưng việc “dày vò xác chết” (của VNCH) để phục vụ ý đồ chính trị là hành vi dơ bẩn. Tài liệu không có một chút giá trị.
Sẵn tiện, tôi cũng nói thêm ông Huỳnh Thế Du này cũng là tay “đạo văn, đạo ý” có tầm cỡ, học một sách y chang như ngài Nguyễn Phú Trọng.
Tôi không bao giờ “tự sướng” rằng bài viết, bài nghiên cứu của tôi là “hay”, là “có giá trị”. Vấn đề là các tác phẩm nghiên cứu của tôi, như về biên giới, có người “bưng gần nguyên con” đưa vô luận án của họ. Cũng vậy, các bài viết của tôi về biển đảo, về luật quốc tế… cũng có người ôm gần “nguyên con” viết vô giáo trình khoa luật. Ngay cả các bài viết toi viết trên trang facebook cá nhân, vô số người đăng lại không dẫn nguồn. Những việc này tôi không bao giờ lên tiếng đích danh trách cứ. Những gì có ích cho nhân quần, cho xã hội… mọi người “xài được thì cứ tự nhiên.
Nhưng vụ ông Huỳnh Thế Du “chôm” ý kiến của tôi thì cũng nên đích danh nhắc lại. Vì ý đồ ông này không trong sáng.
Dẫn lại các bài viết của tôi, từ năm 2006, để thấy rằng ý kiến của tôi về “phát triển quốc gia” là “đồng bộ” (không mâu thuẩn trước sau), vẫn còn đúng cho đến ngày hôm nay.
Bài “nghiên cứu” của ông
Huỳnh Thế Du
về “giải quyết nạn kẹt xe”, cách tính việc choáng lòng đường của xe gắn máy, sao mà giống ý kiến của tôi vậy không biết!,
Vài suy-nghĩ về năng-lượng và chiến-lược phát-triển quốc-gia
Bài toán chung của các nước mở-mang là làm thế nào phát-triển quốc-gia nhanh nhất mà kinh-phí về năng-lượng thấp nhất
Hiệu-năng năng-lượng cao hay thấp tùy thuộc chiến-lược phát-triển quốc-gia. Nhà-nước sẽ phải đầu-tư vào các hạ-tầng cơ-sở quốc-gia nhưng ưu-tiên đầu-tư sẽ tùy-thuộc vào nhiều yếu-tố.
Lựa chọn này rất quan-trọng. Tốt hay xấu, ảnh-hưởng của nó chi-phối lên đất nước hàng trăm năm sau.
Trường-hợp Việt-Nam, bài này chỉ nhắc đến khía cạnh ưu-tiên đầu-tư vào hạ-tầng cơ-sở xét theo yếu-tố hiệu-năng năng-lượng, tức yếu-tố kinh-tế.
Một vài dữ-kiện ghi-nhận :
Tùy theo phương-tiện giao-thông mà hiệu-năng năng-lượng đem lại rất khác nhau. Trong phạm-vi đi lại của con người, cùng một năng-lượng tương-đương dầu-hỏa tiêu-thụ, một người đi TGV (xe hỏa cao-tốc của Pháp 300km/giờ) sẽ đi 4,5 lần xa hơn đi xe-hơi và 9,5 lần xa hơn đi phi-cơ.
Việc di-chuyển trong thành-phố thì cùng một năng-lượng tiêu-thụ, xe điện (métro hoặc tramway) sẽ đi gấp 11 lần xa hơn xe-hơi và 2,5 lần xe bus.
Kết-luận rút ra từ việc này, ưu-tiên đầu-tư hạ-tầng cơ-sở sẽ nghiêng về đường xe hỏa cao-tốc. Ở thành-phố lớn thì ưu-tiên đầu-tư vào hệ-thống xe điện, bằng cách thiết-lập các tuyến-đường nối ngang-dọc thành một mạng-lưới để tạo tiện-lợi và rẻ cho khách trong việc đi lại.
Trong phạm-vi vận-chuyển hàng-hóa, cùng một năng-lượng tiêu-thụ, một tấn hàng chuyên-chở sẽ đi xa 5 lần hơn nếu đi bằng đường thủy (cabotage maritime), 4 lần hơn nếu bằng hỏa-xa, so với xe tải.
Từ kết-luận này ưu-tiên đầu-tư hạ-tầng cơ-sở nghiêng về đường thủy và đường sắt.
Trường-hợp Việt-Nam, tạm-thời từ các dữ-kiện trên, ta có thể có một kết-luận tương-đối: Ưu-tiên đầu-tư vào hạ-tầng cơ-sở hỏa-xa, xây bến tàu, đóng tàu, xây-dựng hệ-thống xe điện trong thành-phố để việc chuyên-chở người và hàng-hóa được nhanh-chóng, tiện-lợi và thoải-mái cho khách. Theo thiển ý, nhà-nước nên xây-dựng hệ-thống đường sắt Nam-Bắc, từ biên-giới Việt-Trung cho đến sông Cửu-Long; làm lại đường sắt Lào-Cai – Hải-Phòng, tổ-chức thuế-quan đánh lên hàng-hóa quá-cảnh từ Vân-Nam qua Lào-Cai, Hải-Phòng đến Hồng-Kông.
Trên phương-diện đầu-tư, nhìn kinh-nghiệm phát-triển đường sắt của Đại-Hàn và Trung-Quốc,Việt
-Nam nên noi gương. Nhà nước cho các công-ty nước ngoài đấu-giá xây-dựng hệ-thống hỏa-xa. Ngoài giá cả phải chăng, công-nhân, chuyên-viên của Việt-Nam phải được đào-tạo để bảo-hành và sử-dụng hỏa xa trong mọi giai-đoạn khai thác. Ngoài ra, quan-trọng nhất, Việt-Nam phải được chuyển-nhượng kỹ-thuật hỏa-xa này. Tương-tự như Đại-Hàn, nước này được Pháp chuyển-nhượng kỹ-thuật sau khi xây xong hệ-thống TGV.
Nhưng dầu vậy, để phát-triển đồng-bộ, Việt-Nam cũng nên xây hệ-thống đường xa-lộ gồm quốc-lộ 1 và các đường liên-quốc-gia, nối các tỉnh duyên-hải qua các tỉnh cao-nguyên đến Lào và Bắc Thái-Lan; tạo cho Lào và các tỉnh Bắc Thái-Lan có đường ra biển (sang Trung-Quốc, Nhật, Đài-Loan, Đại-Hàn…) và điều-chỉnh thuế-quan sao cho lệ-phí đường này có giá rẻ hơn đường về hướng Nam Thái-Lan vào vịnh Thái-Lan hay Ấn-Độ Dương. Cam-Ranh có thể là một hải-cảng lý-tưởng để cạnh-tranh với Hồng-Kông. Cảng Vũng-Tàu hay Saigon sẽ bị cảng Kompong Som của Kampuchia cạnh-tranh. Vì thế ở các cảng này phải tạo điều-kiện bốc-giở nhanh-chóng và điều-chỉnh giá cả cho thích-hợp để thu-hút khách-hàng.
Sau khi các hệ-thống giao-thông, đường hỏa-xa nối các tỉnh và hệ-thống xe điện trong các thành-phố lớn được xây-dựng, nhà-nước nên có các biện-pháp khuyến-khích người di-chuyển bằng xe-hỏa cao-tốc thay vì xe-hơi, hàng-hóa vận chuyển bằng tàu-thủy hay xe hỏa thay vì xe tải. Trong thành-phố thì khuyến-khích đi xe điện hay xe bus thay vì đi xe hơi hay xe gắn máy. Để thực-hiện, nhà nước có thể đánh thuế xăng dầu thật cao (400% tại Pháp; 10 Euros tiền xăng ở cây xăng thì 8 Euros là tiền thuế, 2 Euros còn lại gồm tiền dầu thô, chi-phí lọc dầu, chuyên-chở cùng các chi-phí khác và mức lời của trạm xăng), một mặt lấy được thuế, mặt khác giải-quyết nạn ùn-tắt xe-cộ trong thành-phố. Đương-nhiên, nhà-nước giữ giá năng-lượng đặc-biệt cho nông, ngư-dân cũng như các ngành-nghề sản-xuất khác. Giá dầu dành cho xe tải cũng được điều-chỉnh để việc chuyển-vận liên-tỉnh dễ-dàng.
Việt-Nam có thể đầu-tư sang Lào để xây-dựng các nhà máy thủy-điện trên sông Mé-Kong. Việt-Nam có thể mua điện của Lào với giá rẻ. Các kinh-tế gia quốc-tế tiên-đoán nước Lào có thể trở thành một Thụy-Sỹ ở Đông-Dương nếu tiềm-năng thủy-điện nước này được khai-thác đúng mức. Tuy-nhiên, giới lãnh-đạo Việt-Nam không nhìn thấy vấn-đề. Nhìn tình-hình hiện nay, có thể tiềm-năng thủy-điện của Lào sẽ do Trung-Quốc khai-thác. Nước Pháp có đầu-tư vào đây nhưng về lâu về dài sẽ không qua nổi Trung-Quốc.
Điều quan-trọng khác, theo tài liệu mật của Ngũ-Giác Đài, trong tương-lai rất gần, vì ảnh-hưởng thời-tiết địa-cầu thay đổi, có thể ngũ-cốc thế-giới sẽ thiếu-hụt do trồng trọt mất mùa, đem đến việc thiếu lương-thực; nguồn nước sạch bị ô-nhiễm, các quặng mỏ chiến-lược sẽ khó khai-thác vì bão-giông và băng-tuyết. Các việc này, nếu không lường trước, sự phát-triển của Việt-Nam sẽ bị ngưng-trệ.
(tập san Tổ Quốc 2006)
“Hiến kế” cho A#
Ở VN, vấn đề kẹt xe ở các thành phố lớn đã trở thành bệnh khó chữa, nếu không nói là không thể chữa. Tình trạng này thể hiện cụ thể sự bất lực lưu cữu từ thiều thế hệ lãnh đạo, nhiều thập niên qua. Lãnh đạo là phải « có tầm nhìn », phải biết dự liệu mọi việc. Hình như không có người nào có khả năng nhìn trước một điều gì, chứ đùng nói việc phát triển đô thị. Nhưng ở đây không nói về những cái tệ hại của lãnh đạo, mà chỉ « hiến kế » cho anh A# giải quyết vấn đề trước mắt. Tôi « hiến kế » :
1/ Dời đô. Noi gương Brésil hay Miến Điện, chuyển đô về (Đà Nẵng hay Nha Trang) một thời gian khoảng 10 đến 20 năm. Phải dời đô mới có thể có « không gian » chấn chỉnh Hà Nội.
2/ Giới hạn xe ô tô (con) chạy trong thành phố (Hà Nội hay Sài Gòn) bằng cách đóng thuế lưu hành thật cao. Vì chính xe ô tô mới là nguyên nhân gây nạn kẹt xe. Mỗi xe thông thường chỉ chở 1 hay hai người, chỉ có công dụng như xe đạp hay xe gắn máy, mà chiếm một diện tích đưòng rất lớn. Đừng lo chống đối vì người nghèo không ai có xe con để đi. Người giàu thì thuế này chỉ là ba cái lẻ tẻ. Cái lợi là anh thu được một khoản thuế.
3/ Lập nhiều tuyến đường chính trong thành phố, Hà Nội cũng như Sài Gòn, nối nhau như mạng nhện, cấp giấy phép chạy xe khách kiểu nhỏ, 10 người như xe Lam, để chạy các tuyến đường gần (tối đa 10km) hay xe kiểu Nhật (Daihatsu) 10 người cho tuyến đường xa. Cấp thẻ trợ giá cho học sinh, công nhân, công chức lương thấp đi các loại xe này. Anh lấy khoản thuế trên chi cho các việc này.
4/ Tăng giá xăng, ít ra đóng thêm khoảng 80% thuế. Không lo chống đối (như kiểu cấm chơi golf) vì nhà nghèo ít ai chơi xe, trong khi nhà giàu thì họ lo gì mấy cái đó. Khuyến khích đi xe đạp. Để thực hiện, anh # phải làm gương trước. Noi gương Nhật bỏ đồ veste, mặc đồ nhẹ, để tiết kiệm năng lượng và dễ đạp xe. Anh vừa tiết kiệm lại thu được thuế. Đó là chưa nói sức khỏe thêm dẻo dai do đạp xe. Lúc đó anh # có thể làm thêm giờ phụ trội.
5/ Nếu anh # dám chơi ngon, cấm xe công cho các công chức cấp nhỏ. Chỉ cấp xe cho cấp tỉnh trưởng, bộ truởng, thứ trưởng… hoặc tìm phương pháp cấm lạm dụng xe công (cho việc tư). Riêng đảng viên thì cấm tuyệt xe công, vì lý do trước hết là « đạo đức chính trị ». Đảng này là đảng của người lao động, tức người nghèo. Đảng viên của nó ít ra phải « nghèo như người nghèo », nếu không nói phải nghèo hơn. Anh lại tiết kiệm được của cải nhà nước.
6/ Trong khoảng thời gian 10, 20 năm phải xây dựng cho xong hạ tầng cơ sở xe điện ngầm, xe bus công cộng, mở rộng lòng đường… cho Hà Nội. Xây xong thì hồi đô.
(Yahoo blog 1-11-2011)
Hiến kế A# (tiếp theo)
Những tấm hình cho thấy trong giờ kẹt xe, Hà Nội và Sài Gòn đang trong tình trạng « critique ».
Tình trạng « critique » ở đây nên hiểu như tình trạng tới mức của trọng lượng một chất phân nhân. Nhỉn qua một chút thì vụ nổ sẽ khơi mào.
Thử tưởng tượng, trong giờ kẹt xe tại Sài Gòn hay Hà Nội, một vụ hỏa hoạn xảy ra trong vùng chung quanh. Không một chiếc xe cứu hỏa nào có thể chen vào những đoạn đường như thế để dập lửa. Một chiếc xe thình lình bị cháy trên đường cũng vậy. Không thể có chiếc xe cứu thuơng nào có thể « vạch » rừng xe như thế để đi vào cứu nạn nhân. Cũng không ai có thể dễ dàng tìm ra lối thoát trong cảnh người, xe đông đảo, ép chặt như cối như nêm như thế. Sự lây lan của đám cháy sẽ rất nhanh chóng và khốc liệt. Tầm tác hại của một tai nạn như thế có thể sẽ rất khủng khiếp.
Quí vị lãnh đạo từ nhiều thập niên nay đã không quan tâm đến các việc này. Hôm nay nước đến đã đến lổ mũi.
Phản ứng của anh A#, khi vừa được lên cầm chịch, trong những ngày qua cho thấy có sự « quính quáng » trong quyết định, tức chưa có suy nghĩ cặn kẽ, hay do thiếu tham mưu của chuyên gia về luật pháp. Làm gì thì làm anh cũng phải tôn trọng luật pháp, vì luật pháp đặt ra để… tôn trọng chứ không phải để vi phạm, kể cả những lúc cấp bách.
Vì vậy, góp ý thêm với anh A#, là phải làm việc trong vòng luật pháp cho phép, trong thẩm quyền của mình.
Trong thẩm quyền của anh, trước hết anh có thể làm tức thì việc này :
Thay vì đổi giờ giấc đi làm việc của một « số đông » người, anh nên thay đổi giờ giấc của « số ít ».
- Trong các tấm hình, con số xe tải khá lớn. Anh ra lệnh cấm không cho xe tải (từ 5 tấn trở lên) vào thành phố từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Các loại xe chở hàng hóa cung cấp cho chợ búa thì họ làm việc rất sớm, họ có thể vào thành phố từ 3 giờ sáng để làm công việc. Các loại xe chở vật liệu xây dựng, họ có thể ra vào từ 3 giờ sáng đến 6 giờ sáng, từ 6 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Đây là biện pháp của nhiều thành phố lớn trên thể giới để giải quyết nạn kẹt xe mà tôi thấy anh có thể « cóp py ». Việc này hoàn toàn trong thẩm quyền của anh mà không gây phản đối cho « số đông » và cũng không ảnh hưởng đến kinh tế. Nên nhớ, nạn kẹt xe mới làm cản trở phát triển, do việc làm đình đốn, mất thời giờ và tiêu phí nhiên liệu. Việc này anh cũng không « cấm » ai hết (vì anh không có quyền), mọi người đều bảo vệ được quyền lợi của mình (trong khi các xe tải lớn, khi phục vụ cho một hay một nhóm người, lại xâm phạm đến quyền lợi của nhiều người, thì anh có bổn phận dàn xếp cho họ không xâm phạm quyền lợi của số đông bằng cách thay đổi giờ giấc làm việc của họ).
- Việc « dời đô » sẽ là điều bắt buộc, nếu muốn Hà Nội được « cải tạo » hoàn chỉnh, nhưng nó sẽ không thuộc thẩm quyền của anh. Anh có thể làm kiến nghị. Việc này sẽ đưa đến một số lượng đông đảo công chức và gia đình phải rời bỏ thủ đô để theo « bộ » của mình, do đó phải dự trù sâu xa ở nhiều mặt.
(Yahoo blog 3-11-2011)
facebook Nhân Tuấn Trương
Nhận xét
Đăng nhận xét